Cũng
như nhiều người, tôi cũng được bố mẹ, người thân định hướng ngành học,
nghề nghiệp vì họ nghĩ rằng nó tốt và phù hợp với tôi. Tuy nhiên tôi
càng cố học, càng chạy theo mong muốn của bố mẹ thì càng nhận ra rằng đó
không phải là ước mơ của tôi, mà là mong muốn của bố mẹ. Thế hệ cha mẹ
tôi trưởng thành bằng việc kinh doanh và buôn bán chân tay, nên hiểu rõ
sự cực nhọc và cái lợi khi tưởng tượng đứa con của mình mặc áo trắng
doanh nhân, ngồi văn phòng bật điều hòa mát lạnh.
"Học là để ấm vào thân con ạ! Sau này đi làm văn phòng để bố mẹ con nở mày nở mặt với mọi người",
bố mẹ tôi thỉnh thoảng ngồi bên cạnh tâm sự như thế. Hai người muốn tôi
là công cụ thực hiện hóa những gì mình không thể đồng thời cũng những
gì muốn gửi gắm vào tôi. Lúc tôi học cấp 3, thị trường cổ phiếu, ngân
hàng - tài chính bùng nổ, sinh viên học các nghành này được nhiều công
ty trải thảm mời về làm việc với lương tháng hàng chục triệu. Thấy vậy,
bố mẹ tôi hối thúc hơn nữa. Những buổi học thêm chen vào cả giờ ngày chủ
nhật, ngày nghỉ duy nhất của tôi. Học phí cao nhưng tôi không tiếp thu
gì được nhiều. Tôi biết sức học của mình đến đâu và hiểu đỗ vào trường
Ngoại thương hay Kinh tế nằm ngoài sức mình. Các bạn tôi cũng thế, đứa
giỏi hay đứa kém cũng đều bị mong muốn của bố mẹ đè nặng lên mình. Sau
vài buổi, tôi đã không đi học, nhưng cũng không dám nói với bố mẹ.
Trong
thời gian đó tôi có tìm hiểu về lập trình, về biến và hàm trong một
đoạn code. Hóa ra để tạo dựng và vận hành một website hay một trò chơi
trên máy tính là từ đây mà ra. Google đã thay đổi cách tôi học và tiếp
thu, tôi dễ dàng tìm thấy những gì mình cần để học về lập trình trên
công cụ tìm kiếm này. Tôi tham gia những diễn đàn công nghệ, xin mọi
người hướng dẫn mình trong giai đoạn đầu tiên này. Nếu không hiểu thì có
thể tìm video hướng dẫn trên Youtube hay trực tiếp cắp sách tới học
những đàn anh nhiệt tình chỉ bảo trên diễn đàn. Càng học, tôi càng nhận
ra đam mê của mình chính là công nghệ thông tin. Quan trọng hơn là tôi
không phải đóng học phí nào cả khi tiếp cận nghành nghề đang rất phát
triển trên thế giới. Cuối lớp 12, tôi được bạn bè trên diễn đàn rủ vào
cùng lập trình một ứng dụng trên điện thoại. Tuy không được đón nhận lắm
nhưng từ đấy chúng tôi đã rút ra kinh nghiệm cho các sản phẩm hái ra
tiền sau này. Đó cũng là lúc tôi thi đại học. Tôi trượt mà không hề có
cảm giác buồn.
Nhưng
đối với bố mẹ tôi thì khác, đó chẳng khác gì bi kịch. Khi tôi mang số
tiền học thêm trước đây ra thưa chuyện thì ngay lập tức nhận liền mấy
cái bạt tai của bố. Mẹ tôi thì chỉ khóc và lập đi lập lại câu "Tại
sao?". Lúc đó công nghệ thông tin chưa phát triền như bây giờ nên đối
với lời giải thích của tôi thì bố mẹ chỉ coi đó là cái công việc vớ vẩn,
một sai lầm bồng bột nhất thời. Bố tôi nói rằng cho tôi mấy ngày ngồi
nghĩ lại rồi bắt đầu học tiếp để năm sau thi. Năm sau không được nữa thì
năm kia cũng phải thi, như thế thì đời tôi mới khá lên được. Nhưng
tiếng gọi từ trái tim đã khiến tôi không thể nói dối, vài ngày sau tôi
nói rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình và sẽ đi theo con
đường IT. Bố mẹ tôi khuyên nhủ rồi đến cảnh cáo cũng không làm tôi thay
đổi được. Cuối cùng bố tôi nói rằng thích làm gì thì làm nhưng đừng
ngửa tay xin tiền nữa. Tôi cảm ơn bố vì đã cho phép mình được làm theo ý
muốn. Ngày đầu tiên đi làm thêm ở quán cà phê trong thời gian học lập
trình, tôi đã nói với bố mẹ rằng: “Con cảm ơn bố mẹ vì đã chỉ cho con
thấy đường này, đường khác giữa ngã tư mà con chưa biết phải lựa chọn
thế nào. Nhưng bố mẹ hãy cứ để con chọn chứ đừng dắt con đi theo đường
mà bố mẹ muốn vì đó là lựa chọn của bố mẹ chứ không hải là của con”.
5
năm sau, tôi đã trở thành nhân viên chính thức của một ty tư nhân, ngạc
nhiên hơn là giám đốc của tôi cũng đã trượt Đại học Bách Khoa. Sau đó
anh tìm hiểu về lập trình rồi học với niềm đam mê vô hạn rồi xây dựng
một công ty còn non trẻ này. Chúng tôi mỉm cười khi biết về sự tương
đồng mà cả hai đã trải qua. Đúng là thế giới đủ rộng lớn để cho những
giá trị khác nhau cùng tồn tại, chứ không cần phải là một sinh viên sáng
giá. Đó là cách tôi bước vào cuộc đời. Tuổi 18, hãy lắng nghe trái tim
mình nói và hãy đi theo tiếng gọi của nó các bạn nhé.

0 nhận xét:
Đăng nhận xét