Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Nói đến hạnh phúc gia đình chúng ta thường mô tả bằng những từ thật đẹp đẽ và được thể hiện qua những giá trị đạo đức rất đáng trân trọng như tình yêu, lòng chung thuỷ, tình nghĩa vợ chồng, lòng yêu thương, hy sinh cho con cái, sự quý trọng, hiếu đễ của con cháu với cha mẹ, ông bà... Điều đó là đúng, nhưng đồng thời hạnh phúc gia đình cũng được thể hiện qua những việc làm nho nhỏ trong cách ứng xử, đối xử giữa các thành viên, qua những nét sinh hoạt cụ thể, diễn ra hàng ngày trong đời thường, như ăn uống, nghỉ ngơi, chuyện trò, vui chơi của gia đình. Vì vậy, chúng ta không thể xem nhẹ ý nghĩa của bữa cơm hàng ngày đối với việc xây dựng hạnh phúc gia đình. 
 
 
Ông cha ta thường nói bữa cơm gia đình đơn sơ, đạm bạc nhưng cơm dẻo canh ngọt, mùa hè có bát canh rau cải ngọt ăn với vài miếng đậu phụ sao mà ngon thế? Mùa đông thì cơm nóng canh sốt, tuy chẳng phải là cao hương mỹ vị nhưng thật phù hợp với yêu cầu của các thành viên. Vì Sao vậy? Bởi vì bữa cơm tuy không có nhiều món ăn cầu kỳ đắt tiền, nhưng thường người nấu ăn, trước hết là người vợ, người mẹ luôn quan tâm đến sở thích của chồng con: con nhỏ thích ăn trứng rán, chồng thích vài miếng thịt luộc ăn với đĩa dưa chua, bát canh riêu cá nấu dấm chua. Mùa hè, cả nhà thích ăn đậu phụ với rau muống luộc, có bát canh đánh dấm chua, chấm với nước mắm chanh, ớt, tỏi... Thỉnh thoảng cả nhà mới có bữa ăn "cải thiện", giò chả cho trẻ con, hay nem rán, thịt quay cho người lớn... Như vậy bữa ăn gia đình trước hết là phù hợp với khẩu vị từng người, từng gia đình, tuy có chiếu cố đến số đông, nhưng không quên có thành viên không thích ăn món này, món kia, để chú ý cho họ có cái gì ăn phù hợp. 

Ăn bữa cơm, mỗi người được thoả mãn nhu cầu vật chất của mình thấy vui vẻ, phấn chân, ăn ngon, ăn no, và rất thoải mái trong khi ăn, thích ăn gì thì gắp, tự do lựa chọn, không phải khách sáo. Đồng thời, qua bữa cơm lại giáo dục cho mỗi thành viên, đặc biệt là trẻ em, biết nhường nhịn, có miếng gì ngon cần chú ý để phần cho người khác, không dành lấy ăn hết. Đó là cách giáo dục cụ thể, thiết thực, đời thường, về ý thức san sẻ vui thú hay khổ đau giữa anh em trong gia đình rồi sau toả rộng ra ngoài xã hội, cộng đồng. 

Bữa cơm là dịp cả gia đình đoàn tụ sau một ngày sống xa nhau, người lớn làm việc, trẻ em đi học. Hiện nay, có nhiều gia đình, buổi trưa cha mẹ ăn ở cơ quan, con lại ăn ở lớp học bán trú. Cả ngày chỉ đến buổi tối cả gia đình mới lại gặp nhau ở bữa ăn, chuyện trò hàn huyên, thông tin cho nhau về những sự kiện diễn ra trong ngày: con cái đi học điểm bài ra sao, bố mẹ ở cơ quan xí nghiệp có chuyện gì đáng lưu ý... Tất nhiên, lúc ăn nên nói để tránh quá ồn ào, nói bắn hạt cơm sang người bên cạnh... Nhưng rõ ràng bắt đầu bữa cơm là chuyện trò rộn rã và sau bữa cơm lại những câu chuyện dài hơn. Rồi sau đó con cái đi học bài, đi ngủ sớm, bố mẹ dọn dẹp nhà cửa, tắm giặt, xem ti vi mỗi người một việc. Do vậy, nếu không có những phút tụ tập cả gia đình xung quanh mâm cơm thì họ chẳng còn lúc nào gặp đủ mặt nhau để hàn huyên. Cũng vì vậy đến bữa ăn, khi thiếu một thành viên nào, mọi người đều nhắc nhở, hỏi thăm lý do vì sao chưa về ăn cơm...

Bữa cơm ăn tại gia đình khác ăn ở khách sạn, hàng quán, nơi đó sang trọng hơn, đẹp đẽ hơn, nhưng tại gia đình trong khung cảnh sống quen thuộc, gần gũi, với cách nấu ăn, món ăn quen thuộc lại tạo nên sự ấm cúng đặc biệt. 

Hạnh phúc gia đình được xây dựng đơn gián như vậy đó! Nhưng để có được hạnh phúc đơn giản ấy, thì người chủ gia đình, đặc biệt người phụ nữ, cần chăm lo cho bữa ăn có ý nghĩa thật sự. Những món ăn không phải cầu kỳ, nhưng cách chọn, cách nấu cần phù hợp với sở thích các thành viên, vừa với túi tiền gia đình, vừa sạch sẽ, ngon lành (nghệ thuật nấu ăn rất có ý nghĩa ở đây, kể cả có chút tài khéo léo bày biện trông đẹp mắt, ngon miệng, không quá xô bồ, thô kệch), biết đổi món ăn cho phù hợp với thời tiết nóng, lạnh. Không chỉ chú ý đến sở thích của các thành viên mà quan tâm lưu ý đến sức khoẻ từng người, gặp lúc ốm đau, mệt mỏi, đau bụng, tiêu hoá không tốt... để mỗi thành viên ngồi vào mâm cơm thấy có thể ăn một chút gì đó dù ốm đau (cháo, mì cho người ốm...) khiến họ rất cảm kích trước sự chăm nom, săn sóc của gia đình, đặc biệt của người vợ, người mẹ.

Tổ chức tốt bữa ăn thường ngày trong gia đình không chỉ là cung cấp năng lượng vật chất cần thiết cho sự sinh tồn của các thành viên, bồi dưỡng sức khoẻ cho họ mà còn chứa đựng những giá trị tinh thần tâm lý, tình cảm sâu sắc. Đó là sự quan tâm đến tâm trạng vui buồn của mỗi cá nhân, là vun đắp những mối quan hệ tình cảm ấm áp giữa các thành viên. Đó cũng chính là hạnh phúc gia đình đơn sơ, mộc mạc những lại đáng quý biết bao!
01:08 Unknown
Nói đến hạnh phúc gia đình chúng ta thường mô tả bằng những từ thật đẹp đẽ và được thể hiện qua những giá trị đạo đức rất đáng trân trọng như tình yêu, lòng chung thuỷ, tình nghĩa vợ chồng, lòng yêu thương, hy sinh cho con cái, sự quý trọng, hiếu đễ của con cháu với cha mẹ, ông bà... Điều đó là đúng, nhưng đồng thời hạnh phúc gia đình cũng được thể hiện qua những việc làm nho nhỏ trong cách ứng xử, đối xử giữa các thành viên, qua những nét sinh hoạt cụ thể, diễn ra hàng ngày trong đời thường, như ăn uống, nghỉ ngơi, chuyện trò, vui chơi của gia đình. Vì vậy, chúng ta không thể xem nhẹ ý nghĩa của bữa cơm hàng ngày đối với việc xây dựng hạnh phúc gia đình. 
 
 
Ông cha ta thường nói bữa cơm gia đình đơn sơ, đạm bạc nhưng cơm dẻo canh ngọt, mùa hè có bát canh rau cải ngọt ăn với vài miếng đậu phụ sao mà ngon thế? Mùa đông thì cơm nóng canh sốt, tuy chẳng phải là cao hương mỹ vị nhưng thật phù hợp với yêu cầu của các thành viên. Vì Sao vậy? Bởi vì bữa cơm tuy không có nhiều món ăn cầu kỳ đắt tiền, nhưng thường người nấu ăn, trước hết là người vợ, người mẹ luôn quan tâm đến sở thích của chồng con: con nhỏ thích ăn trứng rán, chồng thích vài miếng thịt luộc ăn với đĩa dưa chua, bát canh riêu cá nấu dấm chua. Mùa hè, cả nhà thích ăn đậu phụ với rau muống luộc, có bát canh đánh dấm chua, chấm với nước mắm chanh, ớt, tỏi... Thỉnh thoảng cả nhà mới có bữa ăn "cải thiện", giò chả cho trẻ con, hay nem rán, thịt quay cho người lớn... Như vậy bữa ăn gia đình trước hết là phù hợp với khẩu vị từng người, từng gia đình, tuy có chiếu cố đến số đông, nhưng không quên có thành viên không thích ăn món này, món kia, để chú ý cho họ có cái gì ăn phù hợp. 

Ăn bữa cơm, mỗi người được thoả mãn nhu cầu vật chất của mình thấy vui vẻ, phấn chân, ăn ngon, ăn no, và rất thoải mái trong khi ăn, thích ăn gì thì gắp, tự do lựa chọn, không phải khách sáo. Đồng thời, qua bữa cơm lại giáo dục cho mỗi thành viên, đặc biệt là trẻ em, biết nhường nhịn, có miếng gì ngon cần chú ý để phần cho người khác, không dành lấy ăn hết. Đó là cách giáo dục cụ thể, thiết thực, đời thường, về ý thức san sẻ vui thú hay khổ đau giữa anh em trong gia đình rồi sau toả rộng ra ngoài xã hội, cộng đồng. 

Bữa cơm là dịp cả gia đình đoàn tụ sau một ngày sống xa nhau, người lớn làm việc, trẻ em đi học. Hiện nay, có nhiều gia đình, buổi trưa cha mẹ ăn ở cơ quan, con lại ăn ở lớp học bán trú. Cả ngày chỉ đến buổi tối cả gia đình mới lại gặp nhau ở bữa ăn, chuyện trò hàn huyên, thông tin cho nhau về những sự kiện diễn ra trong ngày: con cái đi học điểm bài ra sao, bố mẹ ở cơ quan xí nghiệp có chuyện gì đáng lưu ý... Tất nhiên, lúc ăn nên nói để tránh quá ồn ào, nói bắn hạt cơm sang người bên cạnh... Nhưng rõ ràng bắt đầu bữa cơm là chuyện trò rộn rã và sau bữa cơm lại những câu chuyện dài hơn. Rồi sau đó con cái đi học bài, đi ngủ sớm, bố mẹ dọn dẹp nhà cửa, tắm giặt, xem ti vi mỗi người một việc. Do vậy, nếu không có những phút tụ tập cả gia đình xung quanh mâm cơm thì họ chẳng còn lúc nào gặp đủ mặt nhau để hàn huyên. Cũng vì vậy đến bữa ăn, khi thiếu một thành viên nào, mọi người đều nhắc nhở, hỏi thăm lý do vì sao chưa về ăn cơm...

Bữa cơm ăn tại gia đình khác ăn ở khách sạn, hàng quán, nơi đó sang trọng hơn, đẹp đẽ hơn, nhưng tại gia đình trong khung cảnh sống quen thuộc, gần gũi, với cách nấu ăn, món ăn quen thuộc lại tạo nên sự ấm cúng đặc biệt. 

Hạnh phúc gia đình được xây dựng đơn gián như vậy đó! Nhưng để có được hạnh phúc đơn giản ấy, thì người chủ gia đình, đặc biệt người phụ nữ, cần chăm lo cho bữa ăn có ý nghĩa thật sự. Những món ăn không phải cầu kỳ, nhưng cách chọn, cách nấu cần phù hợp với sở thích các thành viên, vừa với túi tiền gia đình, vừa sạch sẽ, ngon lành (nghệ thuật nấu ăn rất có ý nghĩa ở đây, kể cả có chút tài khéo léo bày biện trông đẹp mắt, ngon miệng, không quá xô bồ, thô kệch), biết đổi món ăn cho phù hợp với thời tiết nóng, lạnh. Không chỉ chú ý đến sở thích của các thành viên mà quan tâm lưu ý đến sức khoẻ từng người, gặp lúc ốm đau, mệt mỏi, đau bụng, tiêu hoá không tốt... để mỗi thành viên ngồi vào mâm cơm thấy có thể ăn một chút gì đó dù ốm đau (cháo, mì cho người ốm...) khiến họ rất cảm kích trước sự chăm nom, săn sóc của gia đình, đặc biệt của người vợ, người mẹ.

Tổ chức tốt bữa ăn thường ngày trong gia đình không chỉ là cung cấp năng lượng vật chất cần thiết cho sự sinh tồn của các thành viên, bồi dưỡng sức khoẻ cho họ mà còn chứa đựng những giá trị tinh thần tâm lý, tình cảm sâu sắc. Đó là sự quan tâm đến tâm trạng vui buồn của mỗi cá nhân, là vun đắp những mối quan hệ tình cảm ấm áp giữa các thành viên. Đó cũng chính là hạnh phúc gia đình đơn sơ, mộc mạc những lại đáng quý biết bao!
Cũng như nhiều người, tôi cũng được bố mẹ, người thân định hướng ngành học, nghề nghiệp vì họ nghĩ rằng nó tốt và phù hợp với tôi. Tuy nhiên tôi càng cố học, càng chạy theo mong muốn của bố mẹ thì càng nhận ra rằng đó không phải là ước mơ của tôi, mà là mong muốn của bố mẹ. Thế hệ cha mẹ tôi trưởng thành bằng việc kinh doanh và buôn bán chân tay, nên hiểu rõ sự cực nhọc và cái lợi khi tưởng tượng đứa con của mình mặc áo trắng doanh nhân, ngồi văn phòng bật điều hòa mát lạnh.
 
"Học là để ấm vào thân con ạ! Sau này đi làm văn phòng để bố mẹ con nở mày nở mặt với mọi người", bố mẹ tôi thỉnh thoảng ngồi bên cạnh tâm sự như thế. Hai người muốn tôi là công cụ thực hiện hóa những gì mình không thể đồng thời cũng những gì muốn gửi gắm vào tôi. Lúc tôi học cấp 3, thị trường cổ phiếu, ngân hàng - tài chính bùng nổ, sinh viên học các nghành này được nhiều công ty trải thảm mời về làm việc với lương tháng hàng chục triệu. Thấy vậy, bố mẹ tôi hối thúc hơn nữa. Những buổi học thêm chen vào cả giờ ngày chủ nhật, ngày nghỉ duy nhất của tôi. Học phí cao nhưng tôi không tiếp thu gì được nhiều. Tôi biết sức học của mình đến đâu và hiểu đỗ vào trường Ngoại thương hay Kinh tế nằm ngoài sức mình. Các bạn tôi cũng thế, đứa giỏi hay đứa kém cũng đều bị mong muốn của bố mẹ đè nặng lên mình. Sau vài buổi, tôi đã không đi học, nhưng cũng không dám nói với bố mẹ.
 
Trong thời gian đó tôi có tìm hiểu về lập trình, về biến và hàm trong một đoạn code. Hóa ra để tạo dựng và vận hành một website hay một trò chơi trên máy tính là từ đây mà ra. Google đã thay đổi cách tôi học và tiếp thu, tôi dễ dàng tìm thấy những gì mình cần để học về lập trình trên công cụ tìm kiếm này. Tôi tham gia những diễn đàn công nghệ, xin mọi người hướng dẫn mình trong giai đoạn đầu tiên này. Nếu không hiểu thì có thể tìm video hướng dẫn trên Youtube hay trực tiếp cắp sách tới học những đàn anh nhiệt tình chỉ bảo trên diễn đàn. Càng học, tôi càng nhận ra đam mê của mình chính là công nghệ thông tin. Quan trọng hơn là tôi không phải đóng học phí nào cả khi tiếp cận nghành nghề đang rất phát triển trên thế giới. Cuối lớp 12, tôi được bạn bè trên diễn đàn rủ vào cùng lập trình một ứng dụng trên điện thoại. Tuy không được đón nhận lắm nhưng từ đấy chúng tôi đã rút ra kinh nghiệm cho các sản phẩm hái ra tiền sau này. Đó cũng là lúc tôi thi đại học. Tôi trượt mà không hề có cảm giác buồn.
Nhưng đối với bố mẹ tôi thì khác, đó chẳng khác gì bi kịch. Khi tôi mang số tiền học thêm trước đây ra thưa chuyện thì ngay lập tức nhận liền mấy cái bạt tai của bố. Mẹ tôi thì chỉ khóc và lập đi lập lại câu "Tại sao?". Lúc đó công nghệ thông tin chưa phát triền như bây giờ nên đối với lời giải thích của tôi thì bố mẹ chỉ coi đó là cái công việc vớ vẩn, một sai lầm bồng bột nhất thời. Bố tôi nói rằng cho tôi mấy ngày ngồi nghĩ lại rồi bắt đầu học tiếp để năm sau thi. Năm sau không được nữa thì năm kia cũng phải thi, như thế thì đời tôi mới khá lên được. Nhưng tiếng gọi từ trái tim đã khiến tôi không thể nói dối, vài ngày sau tôi nói rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình và sẽ đi theo con đường IT. Bố mẹ tôi khuyên nhủ rồi đến cảnh cáo cũng không làm tôi thay đổi được. Cuối cùng bố tôi nói rằng thích làm gì thì làm nhưng đừng ngửa tay xin tiền nữa. Tôi cảm ơn bố vì đã cho phép mình được làm theo ý muốn. Ngày đầu tiên đi làm thêm ở quán cà phê trong thời gian học lập trình, tôi đã nói với bố mẹ rằng: “Con cảm ơn bố mẹ vì đã chỉ cho con thấy đường này, đường khác giữa ngã tư mà con chưa biết phải lựa chọn thế nào. Nhưng bố mẹ hãy cứ để con chọn chứ đừng dắt con đi theo đường mà bố mẹ muốn vì đó là lựa chọn của bố mẹ chứ không hải là của con”.
5 năm sau, tôi đã trở thành nhân viên chính thức của một ty tư nhân, ngạc nhiên hơn là giám đốc của tôi cũng đã trượt Đại học Bách Khoa. Sau đó anh tìm hiểu về lập trình rồi học với niềm đam mê vô hạn rồi xây dựng một công ty còn non trẻ này. Chúng tôi mỉm cười khi biết về sự tương đồng mà cả hai đã trải qua. Đúng là thế giới đủ rộng lớn để cho những giá trị khác nhau cùng tồn tại, chứ không cần phải là một sinh viên sáng giá. Đó là cách tôi bước vào cuộc đời. Tuổi 18, hãy lắng nghe trái tim mình nói và hãy đi theo tiếng gọi của nó các bạn nhé.
01:04 Unknown
Cũng như nhiều người, tôi cũng được bố mẹ, người thân định hướng ngành học, nghề nghiệp vì họ nghĩ rằng nó tốt và phù hợp với tôi. Tuy nhiên tôi càng cố học, càng chạy theo mong muốn của bố mẹ thì càng nhận ra rằng đó không phải là ước mơ của tôi, mà là mong muốn của bố mẹ. Thế hệ cha mẹ tôi trưởng thành bằng việc kinh doanh và buôn bán chân tay, nên hiểu rõ sự cực nhọc và cái lợi khi tưởng tượng đứa con của mình mặc áo trắng doanh nhân, ngồi văn phòng bật điều hòa mát lạnh.
 
"Học là để ấm vào thân con ạ! Sau này đi làm văn phòng để bố mẹ con nở mày nở mặt với mọi người", bố mẹ tôi thỉnh thoảng ngồi bên cạnh tâm sự như thế. Hai người muốn tôi là công cụ thực hiện hóa những gì mình không thể đồng thời cũng những gì muốn gửi gắm vào tôi. Lúc tôi học cấp 3, thị trường cổ phiếu, ngân hàng - tài chính bùng nổ, sinh viên học các nghành này được nhiều công ty trải thảm mời về làm việc với lương tháng hàng chục triệu. Thấy vậy, bố mẹ tôi hối thúc hơn nữa. Những buổi học thêm chen vào cả giờ ngày chủ nhật, ngày nghỉ duy nhất của tôi. Học phí cao nhưng tôi không tiếp thu gì được nhiều. Tôi biết sức học của mình đến đâu và hiểu đỗ vào trường Ngoại thương hay Kinh tế nằm ngoài sức mình. Các bạn tôi cũng thế, đứa giỏi hay đứa kém cũng đều bị mong muốn của bố mẹ đè nặng lên mình. Sau vài buổi, tôi đã không đi học, nhưng cũng không dám nói với bố mẹ.
 
Trong thời gian đó tôi có tìm hiểu về lập trình, về biến và hàm trong một đoạn code. Hóa ra để tạo dựng và vận hành một website hay một trò chơi trên máy tính là từ đây mà ra. Google đã thay đổi cách tôi học và tiếp thu, tôi dễ dàng tìm thấy những gì mình cần để học về lập trình trên công cụ tìm kiếm này. Tôi tham gia những diễn đàn công nghệ, xin mọi người hướng dẫn mình trong giai đoạn đầu tiên này. Nếu không hiểu thì có thể tìm video hướng dẫn trên Youtube hay trực tiếp cắp sách tới học những đàn anh nhiệt tình chỉ bảo trên diễn đàn. Càng học, tôi càng nhận ra đam mê của mình chính là công nghệ thông tin. Quan trọng hơn là tôi không phải đóng học phí nào cả khi tiếp cận nghành nghề đang rất phát triển trên thế giới. Cuối lớp 12, tôi được bạn bè trên diễn đàn rủ vào cùng lập trình một ứng dụng trên điện thoại. Tuy không được đón nhận lắm nhưng từ đấy chúng tôi đã rút ra kinh nghiệm cho các sản phẩm hái ra tiền sau này. Đó cũng là lúc tôi thi đại học. Tôi trượt mà không hề có cảm giác buồn.
Nhưng đối với bố mẹ tôi thì khác, đó chẳng khác gì bi kịch. Khi tôi mang số tiền học thêm trước đây ra thưa chuyện thì ngay lập tức nhận liền mấy cái bạt tai của bố. Mẹ tôi thì chỉ khóc và lập đi lập lại câu "Tại sao?". Lúc đó công nghệ thông tin chưa phát triền như bây giờ nên đối với lời giải thích của tôi thì bố mẹ chỉ coi đó là cái công việc vớ vẩn, một sai lầm bồng bột nhất thời. Bố tôi nói rằng cho tôi mấy ngày ngồi nghĩ lại rồi bắt đầu học tiếp để năm sau thi. Năm sau không được nữa thì năm kia cũng phải thi, như thế thì đời tôi mới khá lên được. Nhưng tiếng gọi từ trái tim đã khiến tôi không thể nói dối, vài ngày sau tôi nói rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình và sẽ đi theo con đường IT. Bố mẹ tôi khuyên nhủ rồi đến cảnh cáo cũng không làm tôi thay đổi được. Cuối cùng bố tôi nói rằng thích làm gì thì làm nhưng đừng ngửa tay xin tiền nữa. Tôi cảm ơn bố vì đã cho phép mình được làm theo ý muốn. Ngày đầu tiên đi làm thêm ở quán cà phê trong thời gian học lập trình, tôi đã nói với bố mẹ rằng: “Con cảm ơn bố mẹ vì đã chỉ cho con thấy đường này, đường khác giữa ngã tư mà con chưa biết phải lựa chọn thế nào. Nhưng bố mẹ hãy cứ để con chọn chứ đừng dắt con đi theo đường mà bố mẹ muốn vì đó là lựa chọn của bố mẹ chứ không hải là của con”.
5 năm sau, tôi đã trở thành nhân viên chính thức của một ty tư nhân, ngạc nhiên hơn là giám đốc của tôi cũng đã trượt Đại học Bách Khoa. Sau đó anh tìm hiểu về lập trình rồi học với niềm đam mê vô hạn rồi xây dựng một công ty còn non trẻ này. Chúng tôi mỉm cười khi biết về sự tương đồng mà cả hai đã trải qua. Đúng là thế giới đủ rộng lớn để cho những giá trị khác nhau cùng tồn tại, chứ không cần phải là một sinh viên sáng giá. Đó là cách tôi bước vào cuộc đời. Tuổi 18, hãy lắng nghe trái tim mình nói và hãy đi theo tiếng gọi của nó các bạn nhé.